Subscribe:

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2018

NỖI THỐNG KHỔ THÀNH MANCHÍT


-----NỖI THỐNG KHỔ THÀNH MANCHÍT----
Khao khát cháy bỏng của fan MU là Clb nối được sợi dây lịch sử tấn công hào hoa của thời Sir Sơn vào quãng đời hiện tại, họ yêu Clb vì quá khứ hào hùng đã qua và vì nỗi cay cực lúc này, một tình yêu thống khổ. Câu chuyện của họ không đơn giản là cup vô địch gì đó, giống như mọi Clb khổng lồ khác trên thế giới, MU cần có một tâm thế và một tư thế ông chủ của mọi cuộc chơi họ tham gia, đó mới là điều fan cần nhất vào lúc này. Nhưng trời không chiều người và fan MU phải trải qua chuỗi tháng ngày đau đớn dưới thời Moyes, Giggs, Van Gaal và giờ đây là Mou - quý ngài hạnh phúc. Lối chơi tấn công được Ngài hạnh phúc hứa như đinh đóng cỗ quan khi mới đến cộng với mấy tấn tiền đổ vào chuyển nhượng và những cầu thủ thượng thặng được mang về sân OldTrafford thắp lên ngọn lửa hy vọng cho fan Quỷ đỏ trên toàn thế giới, sướng tê người nhé. Nói là làm, ngài hạnh phúc gặt hái mấy cup liền ngay mùa đầu tiên, chiếm quyền tham dự C1 danh giá...Còn gì hay hơn thế? Nếu mọi chuyện tiếp diễn thì cuộc đời quá tẻ nhạt, đời cũng như người, phải có thử thách mới làm nên lịch sử và lời hứa mới PHẢI hoàn thành. Nhà truyền giáo Barcelonaxuất hiện ở thành Manchít là thách thức thực sự, là thước đo chuẩn mực cho quý ngài hạnh phúc. Lối chơi ưu chuộng của Mou chưa bao giờ là tấn công, trí tuệ của Mou không có chương "Tấn công là lẽ sống", thay vào đó là chương "Phòng ngự đến chết", cộng với phong cách bóng Anh kị dơ lối đá Tikitaca của Pep, và thêm một thứ nữa thuộc về tính cách Mou - quý ngài bị quá khứ thành công của chính mình cầm tù, tất cả những điều kiện trên khiến giấc mơ của fan Quỷ tan vỡ. MU trở về lối chơi tù ngục, bối rối không bản sắc, phòng ngự kém tấn công tồi trước bất kỳ đối thủ nào, như một chú lừa lặc lè leo dốc, mệt nhọc khô khát, thay vì đếm xác đối thủ thì Mou đếm mỗi ngày trôi qua. Khoảng cách về phong cách và điểm số so với gã hàng xóm dần xa vời vợi. Bản chất mọi việc là ở chỗ Mou không có lá gan thay đổi chính mình. Khi bạn không đủ bản lãnh dứt tuyệt thành công của những tháng năm chọc lỗ gieo hạt nơi núi rừng thì bạn cũng không sẵn sàng cho việc sống trong thành phố rực rỡ ánh đèn màu. Mou giống như gã keo kiệt dắt bộ chiếc Kim vàng giọt lệ trên đường làng lổn nhổn đá dăm vậy, rón rén lom dom đến phát khổ phát sở. Vấn đề của MU không phải là tham dự C1 hàng năm hay lượm mấy cái cúp liên đoàn hoặc giao hữu, đổ cả núi tiền và sở hữu cả tá hảo thủ không phải để thực hiện giấc mơ tầm thường đó. Họ cần phải, bắt buộc phải xây dựng lại bản sắc tấn công mới, hiện đại, quý phái và hiệu quả. Và chừng nào còn quý ngài hạnh phúc trên băng ghế chỉ đạo thì fan MU còn đớn đau nhiều. MU phải thay đổi, đương nhiên, và ghế HLV phải hiện hữu chuyên gia mang dòng máu tấn công trong huyết quản chứ không phải một kẻ dắt bộ chiếc xe bóng loáng trên đường làng lổn nhổn đá dăm vừa đi vừa ngoái lại quá khứ vừa thở dài nghĩ đến gã hàng xóm ồn ào.